9a1 Pro
Đăng ký thành viên
9a1 Pro
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

9a1 Pro

tổng hợp
 
Trang ChínhPortalLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Similar topics
Top posters
admin
Cô nàng xui xẻo (10) I_vote_lcapCô nàng xui xẻo (10) I_voting_barCô nàng xui xẻo (10) I_vote_rcap 
anhtungdepzai
Cô nàng xui xẻo (10) I_vote_lcapCô nàng xui xẻo (10) I_voting_barCô nàng xui xẻo (10) I_vote_rcap 
mod_lata
Cô nàng xui xẻo (10) I_vote_lcapCô nàng xui xẻo (10) I_voting_barCô nàng xui xẻo (10) I_vote_rcap 
Cloud
Cô nàng xui xẻo (10) I_vote_lcapCô nàng xui xẻo (10) I_voting_barCô nàng xui xẻo (10) I_vote_rcap 
maihuongkute
Cô nàng xui xẻo (10) I_vote_lcapCô nàng xui xẻo (10) I_voting_barCô nàng xui xẻo (10) I_vote_rcap 
bjlolj
Cô nàng xui xẻo (10) I_vote_lcapCô nàng xui xẻo (10) I_voting_barCô nàng xui xẻo (10) I_vote_rcap 
kikixinhgai
Cô nàng xui xẻo (10) I_vote_lcapCô nàng xui xẻo (10) I_voting_barCô nàng xui xẻo (10) I_vote_rcap 
123
Cô nàng xui xẻo (10) I_vote_lcapCô nàng xui xẻo (10) I_voting_barCô nàng xui xẻo (10) I_vote_rcap 
anhtaiprohp98
Cô nàng xui xẻo (10) I_vote_lcapCô nàng xui xẻo (10) I_voting_barCô nàng xui xẻo (10) I_vote_rcap 
dotkich_vn_9x
Cô nàng xui xẻo (10) I_vote_lcapCô nàng xui xẻo (10) I_voting_barCô nàng xui xẻo (10) I_vote_rcap 
Latest topics
» Cho em hỏi tí
Cô nàng xui xẻo (10) I_icon_minitimeMon Oct 07, 2013 10:40 pm by Bro.Vic | Dass

» LITERAL CoD MW3
Cô nàng xui xẻo (10) I_icon_minitimeThu Jun 21, 2012 7:10 am by Cloud

» Ráp tiếng súng thành 1 bản nhạc (cực chất)
Cô nàng xui xẻo (10) I_icon_minitimeFri Jun 15, 2012 7:18 pm by Cloud

» chu y;anh cua forum
Cô nàng xui xẻo (10) I_icon_minitimeThu Jun 07, 2012 9:01 pm by anhtungdepzai

» Counter-Strike Online - Dead End, vs. Oberon
Cô nàng xui xẻo (10) I_icon_minitimeFri Jun 01, 2012 3:14 pm by pekichpro_hp

» humin seraniotrong cso nst
Cô nàng xui xẻo (10) I_icon_minitimeFri Jun 01, 2012 3:08 pm by pekichpro_hp

» cac vu khi va nhan vat trong cso nst beta2
Cô nàng xui xẻo (10) I_icon_minitimeFri Jun 01, 2012 3:00 pm by pekichpro_hp

» anh cso nst cua tao an dut thang tong tung
Cô nàng xui xẻo (10) I_icon_minitimeFri Jun 01, 2012 2:57 pm by pekichpro_hp

» Clip cover bài hát bằng... tiếng cười
Cô nàng xui xẻo (10) I_icon_minitimeWed May 23, 2012 1:49 pm by choli

Affiliates
free forum

Thống Kê
Hiện có 2 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 2 Khách viếng thăm

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 562 người, vào ngày Tue May 01, 2012 7:54 pm

 

 Cô nàng xui xẻo (10)

Go down 
Tác giảThông điệp
123
ma cấp 2
ma cấp 2
avatar


Post : 81
đồng : 322
Điểm thưởng : 0
Join date : 02/12/2011

Cô nàng xui xẻo (10) Empty
13122011
Bài gửiCô nàng xui xẻo (10)

- Tôi... cậu... ta... không phải... – Tôi càng gấp gáp giải thích thì càng lắp bắp nhƣ gà mắc tóc.
- Mau đi đi! – Bà chủ mặt bự đẩy tôi đi, tôi chỉ còn biết chấp nhận số phận bƣớc đến bàn của hắn ta.
- An Vũ Phong, có thể mời cậu...
- Cậu muốn mời tôi ăn cơm à? Đƣợc thôi! – An Vũ Phong vắt chân lên, cƣời gian xảo.
- Không phải... bà chủ... của... tôi... – Sao khi không tôi lại nhƣ biến thành thằng ngọng vậy?
- Thái Lăng, cậu hình nhƣ thi rớt môn truyền đạt giao tiếp rồi phải không? Làm gì mà nói chuyện cứ lắp bắp vậy? Xem ra bà chủ xinh đẹp phải đuổi việc cậu thật rồi! – Thấy bộ dạng tôi thê thảm, tên An Vũ Phong càng thích thú chọc ghẹo tôi.
- Đừng! – Tôi vừa nghe đến hai chữ “đuổi việc” thì lập tức bừng tỉnh. – Bà chủ muốn đƣợc chụp hình chung với cậu, An Vũ Phong!
- Ồ, thì ra là vậy... – An Vũ Phong chống cằm, nhếch mép lên nhìn tôi.
- Cậu có đồng ý không?
- Đƣơng nhiên... – An Vũ Phong cố tình kéo dài giọng để tôi sốt ruột. - ...không đƣợc!
Thế mà tôi còn nghĩ An Vũ Phong lâu lâu cũng đƣợc lƣơng tâm thức tỉnh! Thái Linh ơi Thái Linh, trí nhớ của mày thật là tệ! Bị hắn ta trêu chọc bao nhiêu lần rồi, giờ còn mơ chuyện sao may mắn rơi phải đầu mình gì chứ!
- Này! Gọi món! Gọi món chứ!
Tôi đi thẳng, không thèm quay đầu lại nhìn chỗ An Vũ Phong đang ngồi, cũng không thèm để ý đến cậu ta đang la hét ở đằng sau.

Bà chủ mặt bự đang tràn trề niềm hi vọng đứng ở quầy đợi tin tốt lành của tôi, nhìn thấy tôi đi về lập tức sửa lại mái đầu “bồng bềnh” nhƣ mì xào giòn của mình.
- Bà chủ, cậu ta không đồng ý!
Bà chủ lập tức dừng động tác sửa tóc của mình lại, mắt long lên nhƣ nữ yêu:
- Không đƣợc là sao? Là do cậu không chịu hỏi chứ gì? Cậu quen bọn họ, chụp một tấm hình chung sao lại không đƣợc?
- Bọn họ không phải là bạn của tôi... – Tôi cảm thấy thật hối hận đã để bọn họ nhìn thấy mình, càng hối hận mình đã không có cách ngăn cản họ vào trong.
- Thái Lăng! Có phải cậu không cần công việc này nữa rồi không? – Bà chủ mặt bự tiếp tục chỉnh lại khuôn mặt mình. Bà ta móc từ đâu ra một cái gƣơng bé nhỏ. Tôi e là do khuôn mặt bà ta không để vừa vào cái gƣơng bé nhỏ kia. – Tôi nhất định phải chụp hình với một chàng trai, ai cũng đƣợc, dù sao thì tất cả bọn họ đều đẹp trai... – Bà ta làu bàu.
Hừm.
- Đồ uống này tặng cho mọi ngƣời đấy.
- Thái Lăng, thái độ phục vụ của cậu cần phải cải thiện nhiều hơn, nếu không tôi sẽ nói với bà chủ xinh đẹp của cậu là cậu không tận tụy làm việc.
An Vũ Phong thấy tôi bƣớc đến, vừa nói vừa quay nhìn bà chủ một cách đầy ẩn ý. Không cần quay đầu lại tôi cũng có thể tƣởng tƣợng ra đƣợc bà chủ đã hoàn toàn chìm đắm trong ánh mắt của An Vũ Phong...
Tôi thật sự rất muốn gõ vào đầu hắn mấy cái, để hắn câm miệng lại. Tất nhiên là tôi... không dám làm chuyện đó.
- Giang Hựu Thần cậu có thể chụp hình với bà chủ của tôi đƣợc không? – Tôi không thèm để ý đến An Vũ Phong, bƣớc đến bàn của Giang Hựu Thần, cúi gằm mặt nhƣ một đứa trẻ biết lỗi, giọng nói thều thào nhỏ đến mức tôi cũng nghe không rõ.
- Tuyệt đối không đƣợc! – Ân Địa Nguyên bắt đầu có chút phẫn nộ. – Hựu này, chúng ta đi thôi.
- Mọi ngƣời vẫn chƣa ăn gì kia mà, sao có thể bỏ đi đƣợc! Lần này An Vũ Phong lại có công giúp tôi, nhƣng khi quay lại nhìn thấy giọng cƣời ma mãnh của hắn, tôi lại phủ nhận ngay suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình.
- Thái Lăng, không cần lo lắng đâu. Hay là... để mình chụp hình với bà chủ của cậu nhé, đƣợc không? – Giang Hựu Thần nhìn thấy tôi đến tội nghiệp, bèn an ủi tôi.

- Thái Lăng, giới thiệu về cửa hàng của cậu đi. Nếu nhƣ cậu giới thiệu tốt , tôi có thể thực hiện yêu cầu của cậu. – An Vũ Phong cƣớp lời của Giang Hựu Thần, hình nhƣ cậu ta cố tình để Giang Hựu Thần không nói hết ý.
- Cửa hàng của chúng tôi chủ yếu kinh doanh về...
Tôi nói một lèo hết tất cả các món ăn, thức uống mà cửa hàng đang bán, mặt đỏ ửng lên vì hụt hơi.
Bộp bộp bộp.
- Trí nhớ của cậu tốt thật đó! – Giang Hựu Thần bất ngờ vỗ tay tán thƣởng.
- Hờ hờ, nhƣng mà tôi nhớ những lần trƣớc điểm tiếng Anh của cậu chỉ có 59 điểm thôi... – An Vũ Phong đúng là khắc tinh của tôi! Lúc nào cũng muốn nhắc đến chuyện mất mặt khiến mặt tôi đỏ ửng nhƣ quả gấc.
- An Vũ Phong, có thể... mời cậu chụp hình với... bà chủ tôi đƣợc không? – Tôi tiếp tục hỏi, giọng vẫn còn bị đứt quãng.
- Mặc dù cậu kể ra rất nhiều món, nhƣng chẳng món nào là tôi thích ăn cả. Vì thế... – An Vũ Phong lại vắt chân lên, liếc nhìn tôi một cái.
- Cậu... – Tôi bị hắn ta làm cho tức chết. Thằng cha đó lại cố tình chơi tôi một vố nữa. – Tôi biết cậu là ngƣời không trọng chữ tín, vụ cá cƣợc lần trƣớc rồi cả lần trƣớc đó nữa cũng vậy! Cậu đúng là đồ tiểu nhân không giữ lời hứa.
- Cậu nói cái gì? – An Vũ Phong bất ngờ đứng dậy, nhìn chòng chọc vào mặt tôi.
- Cậu ta nói cậu không giữ lời hứa. Tôi nghĩ điều này lẽ ra cậu phải rõ nhất mới phải. Đừng quên cậu vẫn còn nợ tụi này một lời xin lỗi đấy, An Vũ Phong! – Ân Địa Nguyên chậm rãi từ tốn nhƣng lại không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
- Phải đó, An Vũ Phong, mau xin lỗi tụi này đi. – Kì Dực tiếp lời của Ân Địa Nguyên, nhảy dựng lên, làm ngọn lửa tức giận của tên Phong bốc ngùn ngụt lên nhƣ Hỏa Diệm Sơn.
- Kì Dực, đây là chuyện riêng giữa tôi và cậu ta, cậu im miệng đi! – Thái độ của An Vũ Phong coi trời bằng vung, trên khuôn mặt để lộ chút sát khí. Tên đó đang đấu khẩu với Kì Dực, nhƣng mắt vẫn cứ dán chặt vào tôi.
- Mày dám quát tao câm miệng sao, An Vũ Phong! – Kì Dực tức giận, nhảy vụt qua nắm chặt cổ áo của An Vũ Phong.
Sao lại thế này nhỉ? Ban nãy vẫn còn rất hòa bình kia mà? Sao bỗng nhiên lại động tay động chân thế này? Tôi đứng ở chính giữa hai bên, nhìn thấy đôi mắt vằn đỏ của Kì Dực, còn An Vũ Phong thì vẫn cái kiểu cƣời coi thƣờng tất cả.
Tôi lại quay đầu nhìn Giang Hựu Thần, cậu ta cũng có vẻ sốt ruột, nhƣng lại bị Ân Địa Nguyên cùng Nghiêm Ngôn ngăn lại, hoàn toàn không thể bƣớc ra ngoài để cứu nguy.

Không đƣợc đánh nhau, nhất định không đƣợc đánh nhau ở quán này, đây là công việc khó khăn lắm tôi mới kiếm đƣợc.
Choang!
Tôi không kịp nghĩ ngợi nhiều, chén đĩa cùng chai coca trên tay tôi bay vút lên không trung.
Xẻng! Xoảng! Ầm!
Thật là kinh khủng, chiếc đĩa bay lên rồi đụng đổ cái bàn bên cạnh, bàn đổ làm bể cái bàn thủy tinh ở giữa gian phòng. Còn cái ly coca đó lại văng đúng vào mặt An Vũ Phong...
- Thái Lăng...
- Thái Lăng?
- Thái Lăng!
Ba ngƣời đứng ở ba nơi khác nhau, ba phản xạ cũng khác nhau nốt: Giang Hựu Thần kinh ngạc, An Vũ Phong tức giận, Kì Dực tự đắc, còn đầu tôi rỗng tuếch nhƣ một tờ giấy trắng!
- Tôi... tôi... – Tôi muốn nói tôi không cố ý làm, nhƣng ai ngờ tôi lại buột miệng nói: - An Vũ Phong, cậu thật là đê tiện, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến bản thân, loại ngƣời nhƣ cậu mãi không bao giờ học đƣợc cách tôn trọng ngƣời khác.
An Vũ Phong nhìn chòng chọc vào tôi, cứ nhƣ chẳng hề quen biết. Tôi có thể nhận thấy đƣợc sự tức giận, phẫn nộ, thê thảm và có cả chút đau lòng trong đôi mắt của cậu ta...
Đợi đã, tôi đang nói gì thế nhỉ? Nhìn thấy khuôn mặt vô cùng đắc ý của Kì Dực, lại nhìn thấy An Vũ Phong lầm lũi quay ngƣời bƣớc đi, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận vì câu nói vừa rồi...
- Thái Lăng! Cậu muốn làm cửa hàng tôi sập tiệm hả? – Bà chủ mặt bự hét rống lên, tiếng thét dội đi dội lại trong gian phòng.
Cuộc đời làm công của Thái Linh đã kết thúc ở công việc thứ mƣời bốn và chín mƣơi bảy tệ sáu đồng tiền đền bù vì tội làm vỡ đồ trong quán...
Nhớ lại ánh mắt của An Vũ Phong lúc rời khỏi cửa hàng, tâm trạng tôi càng trở nên nặng nề! Ông thần xui ơi, đến khi nào ông mới chịu tha cho con đây?
***

Bầu trời ban đêm không có lấy một vì sao, mặt trăng trốn tịt trong đám mây mù. Con đƣờng về nhà bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Bị mất việc rồi, cuộc sống vất vả làm sao, lại còn phải đền bù vì tội gây thiệt hại cho cửa hàng nhà ngƣời ta... Lẽ nào tôi lại chính là thần xui xẻo tái thế? Không những bản thân mình rất xui xẻo, lại còn làm liên lụy đến ngƣời khác!
Tôi cúi gằm mặt xuống đá một hòn đá nhỏ trên đƣờng, trong lòng tràn ngập oán giận...
Ôi... thơm quá...
Tôi không đếm xỉa đến hòn đá trên đƣờng đi ban nãy, ngƣớc đầu nhìn thấy biển hiệu “cửa hàng bánh bao Cẩu bất lí”.
Ọc ọc...
Ngửi thấy mùi hƣơng thơm lừng bốc ra, những cái bánh bao trắng nõn nà, bụng tôi sôi òng ọc.
Tôi rờ rờ túi quần mình, bên trong chỉ còn sót lại một đồng tiền xu xấu tệ. Hai hôm nay tôi chẳng kiếm đƣợc đồng nào, ngoài việc ăn, đi lại tôi còn phải bồi thƣờng thiệt hại, làm tôi bỗng chốc biến thành một tên ăn mày không hơn không kém.
Tôi móc đồng xu đó ra, từ tốn bƣớc đến trƣớc cửa tiệm. Một cái bánh bao 5 đồng, vẫn còn 5 đồng để dành mai mua thêm. Tôi đƣa đồng xu cho ngƣời bán hàng. Tay chân tôi run rẩy vì đói, khi cầm cái bánh bao trắng tinh trên tay mới cảm thấy vui hơn một chút. Bầu trời chả có lấy một vì sao, những ngọn đèn đƣờng càng làm tôi có cảm giác lạnh lẽo...
Tôi nhìn xuống cái bánh bao trên tay mình, cƣời nhƣ con ngố. Đang định bỏ nó vào miệng thì trời bỗng nổi gió, sau đó rơi xuống rất nhiều hạt nhỏ màu trắng.
Lẽ nào lại là tuyết tháng 6 sao? Nhƣng mà... bây giờ là tháng 9 mà...
Bụp!
Một tờ giấy trắng đập thẳng vào mặt tôi, tôi hoảng sợ buông thõng tay và rồi thảm kịch đã xảy ra...
Bánh bao của tôi... Bữa tối cuối cùng của tôi...
Nhìn cái bánh bao đang nằm gọn dƣới đất, một cảm giác tủi thân lẫn tức giận tràn ngập trong lòng tôi. Một tay tôi nắm chặt tờ giấy – thủ phạm gây ra thảm cảnh vừa rồi, tôi định xé nát nó ra thành trăm mảnh ngay lập tức. Nhƣng tôi bỗng nhìn thấy hàng chữ trên tờ giấy đó, tay đang chuẩn bị xé vội vàng ngừng lại.
Tôi đi đến chỗ có đèn đƣờng, nhìn cho kĩ hơn bức truyền đơn rớt từ trên trời xuống đó.

Giải đặc biệt
Nếu hoàn thành nhiệm vụ quy định, bạn sẽ nhận đƣợc một giải thƣởng lớn – một căn biệt thự ở ngoại ô.
Mời những ai có ý định tham gia ngày mai (chủ nhật) đến trang viên Hạnh Phúc, thể lệ cụ thể sẽ nói khi gặp mặt.

Giải thƣởng lớn? Ba chữ đó có sức hấp dẫn cực kì lớn làm tôi phải dán chặt mắt vào.
Không biết có phải là trò lừa bịp của ai đó không? Tôi sờ vào túi quần mình, suy nghĩ một lúc thật lâu. Tôi vừa không có tiền lại không có sắc, tôi còn sợ điều gì chứ? Biết đâu lại là một cơ hội, dù sao cũng còn tốt hơn là phải chịu chết đói!

Trang viên Hạnh Phúc
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi dùng 5 đồng còn lại để mua tấm bản đồ second-hand, dò tìm trên đó dòng chữ “Trang viên Hạnh Phúc” đƣợc in bằng màu đỏ. Xem ra địa chỉ không phải là giả, tôi cất bản đồ vào, bƣớc nhanh về phía trƣớc.
Không biết tôi đi đƣợc bao lâu thì đầu bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thế mà vẫn không nhìn thấy đâu là Trang viên Hạnh Phúc cả.
Thình thịch...
Tiếng gì thế nhỉ? Tôi quay đầu nhìn, một ông lão đang nằm dƣới đất, tƣ thế trông rất buồn cƣời... hà hà!
- Đều là do cô cả, mau trả lại con bƣớm cho tôi! – Tôi vẫn chƣa kịp hiểu chuyện gì, ông lão đã đứng phắt dậy, cử động còn nhanh lẹ hơn cả tụi thanh niên.
Tôi chăm chú nhìn ông lão này. Oái! Modern kinh dị! Ông ta già sọm rồi mà còn ăn mặc kiểu “Cƣa sừng làm nghé”: đội mũ lƣỡi trai trẻ con hiệu Nike, trên ngƣời là bộ quần áo thể thao hiệu Adidas, chỉ có mỗi một thứ trông phù hợp với lứa tuổi của ông ta là cái đầu trọc lốc nhƣ bãi đất trống.
- Trả lại con bƣớm cho tôi!
Bƣơm bƣớm? Ở đây mà gì có thấy bóng dáng của con bƣớm nào đâu, hơn nữa tại sao lại bắt tôi phải đền?
- Cô không nhìn thấy cái bảng kia sao? Lúc nãy cô đã làm động, con bƣớm bay mất rồi!
Tôi nhìn theo tay ông lão chỉ, trên bãi cỏ quả là có một tấm bảng, trên đó có ghi “Trang viên tƣ nhân, cấm vào”.
- Cô mau đi tìm cho ra con bƣớm có cái cánh màu vàng đó cho tôi! – Ông lão giận dữ ra lệnh.
- Dạ... sao cơ... – Tôi thẫn thờ đứng gật đầu...
Nhận “mệnh lệnh” xong, tôi lập tức hành động. Nhƣng nơi này rộng nhƣ thế, tôi biết đi đâu tìm con bƣớm đây?
Một lúc sau...
Sân cỏ ở đây quả là lớn quá, tôi không những không tìm ra con bƣớm màu vàng mà còn bị con ong chết tiệt đốt vào chân, nổi lên một cục, ngứa ngáy khó chịu vô cùng!
Tôi cúi mặt bƣớc đi một cách tội nghiệp! Í, đằng trƣớc có cái gì đó màu vàng, lẽ nào lại là con bƣớm màu vàng mà ông lão nói sao?
- Ở bên này, ở bên này! – Tôi sung sƣớng hét toáng lên.
Ông lão chạy lên từ phía sau, vừa chạy vừa hét:
- Đừng... đừng... động vào đó.
Đừng... đừng... động vào đó.
- Dạ? Sao ạ?
- Đúng vậy, qua đây, ở bên này. – Tôi nhìn thấy ông ta lao về phía tôi, thích thú nhảy cẫng lên...
- Đồ ngốc! Bƣơm bƣớm bay hết rồi! – Ông lão chạy đến sát bên tôi, lấy tay ấn đầu tôi xuống, ánh mắt tức giận nhìn tôi.
Bay rồi sao? Tôi quay đầu lại nhìn, ừ nhỉ... đâu mất tiêu rồi...
Tôi không dám ngƣớc lên nhìn ông lão, tiếp tục cúi ngƣời xuống nói:
- Không sao, cháu sẽ tìm tiếp! Nhất định tìm đƣợc.
Tôi thật là ngu ngốc, chắc ngu nhất thế giới mất thôi!
Tôi nhìn con bƣớm đã bay đi xa, trong lòng không còn kiên nhẫn nữa...
Tôi quay đầu lại nhìn ông lão. Coi bộ ông ta vẫn đang tràn đầy tinh thần, dán mắt vào bãi cỏ xanh rờn, cẩn thận đi tìm con bƣơm bƣớm.
- Ở kia, ở kia! – Ông lão bất ngờ vui sƣớng chớp chớp đôi mắt, cúi ngƣời xuống nhẹ nhàng đi qua phía bên đó.
Tôi đi theo sau ông lão, đến thở cũng không dám thở mạnh, nếu lần này lại để bƣơm bƣớm bay đi nữa, ông lão chắc chắn “làm thịt” tôi mất thôi.
Một... hai... ba... a lê hấp, ông lão nhảy vồ đến!
Tôi nín thở nhìn theo ông lão, miệng liên tục lầu bầu:
- Bắt đƣợc chƣa? Bắt đƣợc chƣa?
- Ha ha ha... Cuối cùng tao cũng tóm đƣợc mày rồi! – Ông lão đứng lên, khuôn mặt cau có đó nở một nụ cƣời thật tƣơi với tôi.
Cuối cùng... cuối cùng đã tìm ra, quả tim nhƣ bị treo lủng lẳng trên cuống họng của tôi cuối cùng cũng yên vị lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Cô có thích bƣơm bƣớm không? Ngoài đứa cháu nội dễ thƣơng của ta ra, lâu lắm rồi chẳng có ai đi bắt bƣớm cùng với ta hết!
Dạ... hi hi... hi hi... – Tôi phải trả lời nhƣ thế nào đây? Rõ ràng là ông lão đã ra lệnh bắt tôi đi bắt bƣớm... chứ tôi đâu có tình nguyện đi.
- Ta phải đi ép nó làm mẫu! Cô có thể ở vƣờn hạnh phúc này chơi thêm một lát!
Trang viên Hạnh phúc? Cái gì? Đây là Trang viên Hạnh phúc sao?
- À, ông lão ơi, đây là...
Vù... Đi gì mà nhanh nhƣ cắt thế!
Khi tôi ngƣớc đầu lên, ông lão cùng con bƣớm cánh vàng đã mất tăm mất tích.
Chẳng lẽ ngƣời tôi gặp lại là vị thần tiên trên trời sao?...
***

Trang viên Hạnh phúc... Có thật là sẽ đem đến hạnh phúc cho tôi không?
Trên bản đồ nói rõ, nếu cứ đi theo hƣớng này thêm khoảng 500m nữa thì sẽ đến khu trung tâm của khu vƣờn. Tôi nhìn đồng hồ, tôi đã làm lỡ mất nửa tiếng đồng hồ rồi... Thôi chết thôi chết, mau chạy thôi!
Tôi chạy qua vùng biên bãi cỏ, khoảng không đằng trƣớc rất rộng rãi và thoáng đãng, đột nhiên tôi đứng sững lại thẫn thờ...
Ở phía dƣới tấm băng rôn treo ngang “Địa điểm phỏng vấn công việc lƣơng cao” toàn ngƣời là ngƣời, là biển ngƣời thì đúng hơn!
Nhân viên đƣa cho tôi cầm một cái bảng số, tôi hoà mình vào dòng ngƣời để đi đến một ngôi nhà cao chót vót. Tôi có cảm giác nó giống hệt nhƣ trong truyện cổ tích! Đẹp ghê! Sang ghê!
Tôi đứng im nhƣ thóc trong gian phòng lớn, có một giọng nói phát ra từ loa phóng thanh:
- Xin mọi ngƣời chú ý, thật lòng xin lỗi, chúng tôi không ngờ là mọi ngƣời lại nhiệt tình đến nhƣ vậy... Vì thế, hôm nay chúng tôi chỉ chọn ra 100 ngƣời để phỏng vấn...
Một trăm ngƣời thôi sao? Thái Linh ơi là Thái Linh, một kẻ mang danh vô địch xui xẻo nhƣ mày thì nên bỏ về đi, chắc chắn chuyện tốt không bao giờ rơi xuống đầu mày đâu...
- Số 18, số 36...
Về thôi...
- Số cuối cùng, 2680!
Cái gì? Số 2680? Tôi vội vàng chạy về lƣợm lại cái tờ giấy số báo danh mà tôi vừa vứt đi trong sự bất mãn cùng cực. Là thật sao? Trên tờ giấy ghi là 2680! Ôi, ông trời đã nghe thấy lời cầu xin của tôi rồi sao? Muốn cứu tôi rồi sao?
- Mời những ngƣời đƣợc chọn xếp hàng tại đây! - Một ngƣời đàn ông đứng tuổi mặc bộ đồ vét màu đen, thái độ nghiêm túc dẫn chúng tôi đến một gian phòng lớn bằng hai gian phòng học, bốn bức tƣờng treo đầy gƣơng. Lẽ nào... đây là phòng tập thể dục?
Chúng tôi tự giác xếp thành hàng ngang.
Hiếm hoi lắm mới đƣợc sao may mắn rơi trúng ngƣời, tôi xúc động đến mức không biết phải bộc lộ ra thế nào. Tuy gian phòng có mở máy điều hoà nhiệt độ, nhƣng mồ hôi tôi không biết từ đâu cứ rơi xuống vậy?
- Mọi ngƣời không cần phải sốt ruột. Bây giờ chúng tôi sẽ hỏi mọi ngƣời một số câu hỏi rất đơn giản, mọi ngƣời cứ tuần tự trả lời. Xin hỏi, tại sao mọi ngƣời lại đến đây để xin việc?
Tí tách...
Gian phòng im lặng đến nỗi chỉ còn nghe thấy tiếng giọt mồ hôi của tôi rơi xuống đất... Hai chân tôi bắt đầu cảm thấy run lên.
Một giây... mƣời giây...
Cả gian phòng vẫn giữ nguyên sự im lặng, sao chẳng có ngƣời nào chịu nói hết thế nhỉ? Đôi mắt bị cận thị nhẹ của tôi quả thật không nhìn rõ ngƣời thứ nhất đang đứng cách xa 10m kia đang làm gì... chỉ có thể cùng với mọi ngƣời, hƣớng đầu của mình về phía bên ấy...
Ôi trời... cậu ấy bị làm sao vậy? Tôi nhìn thấy một cậu thanh niên khoảng hai mƣơi mấy tuổi, khuôn mặt ƣớt đẫm lệ, mọi ngƣời há hốc miệng, căng tròn mắt ra nhìn cậu ta.
- Oa oa oa... tôi... bạn gái tôi vừa đòi chia tay với tôi... Tôi rất yêu cô ấy, buổi sáng đem cơm đến cho cô ấy, buổi trƣa đem hoa tới tặng cô ấy, buổi tối còn đi lấy nƣớc cho cô ấy rửa chân rồi mới về nhà... Thế mà cô ấy chê tôi là thằng bất tài...
Xỉu...
- Ngƣời tiếp theo!
- Tôi là một thanh niên rất có chí khí... Tôi muốn đƣợc nỗ lực phấn đấu... để thành một Lý Gia Thành thứ hai...
- Ngƣời tiếp theo!
- Tôi... tôi không biết... tôi nhìn thấy hay hay thì đến đây thôi!
...
- Tiếp tục ngƣời sau đi! - Ngƣời đàn ông mặc đồ vét dƣờng nhƣ sắp bị điên lên. Tôi nhìn ông ấy đầy thông cảm.
- Ê! Gọi cô đó! - Ngƣời bên cạnh đẩy đẩy tôi, tôi mới phát hiện đã đến lƣợt mình.
- Cháu... vì muốn đƣợc đi học, vì cuộc sống của mình...
- Hả?! Hoá ra cô học ở trƣờng British? - Một giọng nói ngạc nhiên không biết của ai đột ngột ngắt lời tôi.
- Vâng!
Ngƣời đàn ông mặc áo vét chán nản lắc đầu, ra hiệu cho tôi rời khỏi. Xem ra không có hi vọng gì rồi, tôi thở dài thƣờn thƣợt.
- 2680, khoan đi.
2680? Là gọi tôi à? Tôi dừng chân lại, nghi hoặc nhìn lại số báo danh trên tay mình lần nữa.
- Đúng rồi, là cô đó! Cô qua đây. – Tôi đƣợc ngƣời đàn ông áo đen dắt qua một bên. – Cô đứng ở đây đợi nhé, ông chủ của tôi muốn gặp cô!
- Cháu? Cháu ƣ? – Tôi rất kinh ngạc khi nghe thấy điều đó, đầu lùng bùng. Hôm nay thật sự là ngày may mắn nhất đời của Thái Linh tôi...
Tôi ngƣớc đầu nhìn lên chùm đèn kim cƣơng sang trọng... Lẽ nào nơi này là nơi mà ông thần xui không thể đến đƣợc không...
Khà... khà... khà.

Tôi không dám tin ngƣời đang đứng trƣớc gƣơng cƣời khoái trá nhƣ con khùng kia lại là mình. Ủa, sao gƣơng mặt đang cƣời của tôi trên gƣơng lại bị nứt ra nhƣ thế... Tôi lập tức ngậm chặt miệng lại theo bản năng, nhìn tấm kính từ từ mở ra. Thì ra tấm kính này lại là một cánh cửa...
Phía bên kia cửa lại là một gian phòng khác giống hệt bên này, chỉ có điều nó tối thui không một chút ánh sáng.
Một ánh sáng vàng nhạt chiếu từ trên xuống cái ghế to sang trọng dành cho chủ. Lƣng ghế quay qua tôi, tôi chỉ thấy duy nhất một cái đầu tròng trọc ở phía trên cùng của cái ghế. Dƣới ánh sáng của ngọn đèn, cái đầu trọc lốc ấy trông bóng nhẫy... cứ lấp lánh... lấp lánh...
- Cô tên là gì? – Đằng sau ghế phát ra một giọng nói, là cái giọng ban nãy vừa nói chuyện với tôi.
- Cháu, cháu tên là Thái Linh... – Giọng tôi lắp bắp vì run rẩy, có lẽ tôi chƣa đƣợc nhìn thấy chính diện khuôn mặt đó!
- Cô năm nay bao nhiêu tuổi?
- Cháu năm nay mƣời bảy, đang học lớp 11. - Giọng nói vẫn còn run, tay cứ mân mê cái gấu áo liên tục.
- Nhà cô ở đâu?
......
Một chuỗi các câu hỏi làm tôi không kịp suy nghĩ, càng không kịp để lấy hơi. Trong vòng có 10 phút, mà đến cả thông tin ba đời nhà tôi cũng đƣợc hỏi đầy đủ.
Cuối cùng... tôi cũng có đƣợc cơ hội để thở. Phía sau cái ghế không còn phát ra giọng nói nữa.
- Cháu... cháu có thể hỏi một câu hỏi đƣợc không? – Tôi lí nhí dò hỏi.
Con ngƣời thần bí kia không trả lời, chỉ với tay lấy từ phía bên trái ra một món đồ, rồi có một tiếng động kêu soạt soạt phát ra. Nƣớc, thì ra đó là nƣớc, tiếng uống nƣớc trong một gian phòng yên ắng thế này cũng trở nên vô cùng rõ rệt.
Tôi mím môi, ánh mắt hƣớng theo đƣờng đi của cái ly nƣớc rồi đƣợc đặt xuống mặt bàn... Tôi cũng đang rất khát nƣớc, nhƣng mà chuyện này vẫn quan trọng hơn.
- Cháu... rốt cuộc cháu... phải làm gì ạ?
Bộp!
Đúng lúc tôi đang cố gắng hỏi cho thật rõ ràng thì ngƣời đàn ông áo đen mang đến một xấp giấy trắng, nặng đặt xuống trƣớc mặt tôi.
- Đây là bản hợp đồng cô cần phải kí. Cô xem qua đi, ở trong đó viết rất rõ ràng!
Hợp đồng? Lẽ nào ông ấy đã quyết định nhận nuôi tôi? Tôi run rẩy cầm xấp giấy, trên đó có viết mấy chữ...
Kế hoạch cứu vãn vĩ đại
Mở bao bì bên ngoài ra, tôi cố đi tìm chỗ nói về tiền thù lao.
Ôi trời, sao mà nhiều số 0 thế? Tôi đếm nhẩm trong đầu, một, hai, ba...
Rầm!
Tôi té xỉu xuống sàn nhà. Không ngờ... đằng sau có đến 5 con số 0, vậy rốt cuộc là bao nhiêu tiền đây... Tôi không màng đến cái mông ê ẩm của mình, trong lòng ngẫm nghĩ tính đi tính lại con số đang nhảy múa trƣớc mắt mình...
Hơ hơ hơ... Thần tài đã đến!
Ngƣời đàn ông mặc áo đen hắng giọng. Có phải do tôi kích động quá mức không nhỉ? Tôi ngƣớc đầu nhìn lên, thấy cái ghế ở đằng trƣớc xoay một góc 60 độ.
- Sao thế? Có vấn đề gì không? – Tiếng nói của ngƣời thần bí phát ra từ phía sau ghế.
- Không có... không có vấn đề gì hết! – Tôi nhanh chóng đứng lên, rồi ngồi lại xuống ghế, bắt đầu đọc bản hợp đồng một cách cẩn thận.

Hợp đồng “Kế hoạch cứu vãn vĩ đại”
Bên A phải làm theo yêu cầu của bên B, giúp đỡ đệ nhất hoàng tử của trƣờng British – Giang Hựu Thần chữa trị chứng sợ con gái. Trong quá trình trị liệu không đƣợc để hoàng tử có bất kì một tổn thƣơng nào, ngoài ra còn phải giữ kín bí mật này.
Sau khi thành công, bên B sẽ trả cho bên A tiền mặt năm trăm ngàn tệ, và một căn biệt thự.

Về Đầu Trang Go down
Share this post on: reddit

Cô nàng xui xẻo (10) :: Comments

avatar
Cô nàng xui xẻo (11)
Bài gửi Tue Dec 13, 2011 10:53 am  123
Giang Hựu Thần?
Chứng sợ con gái?
Sao mà... sao có thể thế đƣợc...
Tôi quen biết Giang Hựu Thần lâu nhƣ thế chƣa bao giờ phát hiện ra... Không đúng! Hình nhƣ lần đó... cậu ta nhìn thấy Thƣợng Hội và Ngọc Dĩnh, phản ứng...
Lẽ nào ngƣời bí mật này lại nói đúng? Giang Hựu Thần quả thật là có hội chứng sợ con gái? Nhƣng mà sao ông ta lại biết? Tại sao ông ấy chịu bỏ ra nhiều tiền thế để giúp Giang Hựu Thần?
- Nếu nhƣ không có vấn đề gì thì kí tên đi. Tôi cho cô thời gian 3 tháng, tôi sẽ cho ngƣời đi quan sát hành động của cô. Cô không đƣợc để lộ ra bất kì một tin tức nào về sự hợp tác này của chúng ta. Ngoài ra nếu sau ba tháng mà không có kết quả hoặc Hựu Thần bị tổn hại gì, hợp đồng này sẽ tự động huỷ! Thời gian này tôi sẽ chu cấp cho cô trƣớc một khoản tiền để đảm bảo cuộc sống, tôi tin là sẽ không có ai làm đƣợc công việc này tốt hơn cô đâu!
Không có ai nhận nhiệm vụ này thích hợp hơn tôi?
Ý gì chứ... Con ngƣời bí ẩn này có quan hệ thế nào với Giang Hựu Thần...
Một đống dấu chấm hỏi lũ lƣợt kéo về đầu tôi. Nhƣng khi tôi ngƣớc đầu lên, ngoài ngƣời đàn ông áo đen ra, trƣớc mặt tôi chỉ là một tấm gƣơng phản chiếu gƣơng mặt vô cùng bối rối của tôi trên đó.
Lúc nãy tôi nằm mơ à? Tại sao gần đây tôi lại hay nằm mơ thấy những điều kì dị nhƣ thế nhỉ...

Khục khục… khục khục khuc… - Trên lớp học của ngày thứ hai, tôi cứ khục khà khục khặc ho liên hồi. Tất cả mọi ánh mắt trong lớp đều đổ dồn vào tôi, ngoại trừ hai ngƣời.
Một kẻ đƣơng nhiên là ngƣời tôi đã đắc tội – An Vũ Phong, một ngƣời nữa chính là mục tiêu tôi hƣớng đến – Giang Hựu Thần!
Sau hai đêm nằm vắt tay lên trán suy nghĩ, cuối cùng trƣớc khi trời sáng tôi cũng vẽ ra đƣợc một kế hoạch vẹn toàn. Muốn giúp Giang Hựu Thần, đầu tiên phải làm cho cậu ấy tin cậy mình. Tuy rằng cậu ta xƣa nay đối với mình đều rất tốt, nhƣng còn những tên thân tín của cậu ấy nhƣ Ân Địa Nguyên, Kì Dực cùng Nghiêm Ngôn vẫn luôn bảo vệ cậu ta tách khỏi thế giới bên ngoài. Vì thế chỉ còn cách đột nhập vào sào huyệt của địch, tiếp cận mục tiêu, tìm trăm phƣơng ngàn kế để có đƣợc cơ hội tiếp xúc riêng với cậu ta thì may ra mới có thể nhìn thấy một sự thật đƣợc chôn giấu dƣới vẻ bề ngoài kia!
Nhƣng mà… tại sao… cậu ta vẫn chƣa chịu quay đầu lại? Tôi ôm cái cổ ho đến sắp bể ra của mình, uất ức nhìn Giang Hựu Thần vẫn đang nghiêm túc lắng nghe bài giảng.
- Thái Lăng, em thấy khó chịu trong ngƣời à?
Í… tiếng thầy giáo nghiêm nghị phát ra từ phía bục giảng, tôi ngƣớc mặt nhìn lên phía trƣớc, tất cả mọi ngƣời đều nhất loạt hƣớng mắt về phía tôi…
Tôi căng mắt ra đối diện với từng ánh mắt đang soi mói mình một cách vô tội, từng ngƣời từng ngƣời một… ánh mắt từ từ, từ từ chuyển dần về phía thầy giáo.
Không… không… (Tiếng hét trong câm lặng của Thái Linh). Tôi lắc đầu lia lịa nhƣ cái trống lắc.
Đợi đã… ánh mắt đó… Giang Hựu Thần cuối cùng cũng hùa theo mọi ngƣời nhìn về phía tôi mỉm cƣời một cái.
Đợi đã! Chú ý cái miệng của mình!
Tôi đang chuẩn bị dùng ánh mắt để cƣời lại với Giang Hựu Thần thì cậu ấy đã vô tâm quay mặt lại, tiếp tục nghe giảng!
Hu hu hu… Tôi không thể nào thua cuộc đƣợc!
Vèo!
Tôi gấp một mẩu giấy thành chiếc máy bay rồi ném đi để “truyền tin”…
Tuyệt quá! Tôi mắt dõi theo chiếc máy bay đang chuẩn bị đáp an toàn xuống nơi cần phải đến. Đột nhiên, một trận gió nổi lên…

Chiếc máy bay thể hiện vài động tác nhƣ lƣợn vòng, bay thẳng, cuối cùng lao thẳng xuống… Một bàn tay thô bạo xuất hiện nắm chặt chiếc máy bay lại một cách rất tàn nhẫn.
Tôi ngơ ngẩn nhìn theo cánh tay đó, lại là chiếc bông tai kim cƣơng đáng ghét! An Vũ Phong! Lần này không thấy cƣời kiểu mỉa mai nhƣ mọi khi, đúng là một khuôn mặt đẹp đẽ che đậy một trái tim độc ác. Híc! Chiếc máy bay biến thành một đám giấy vụn đƣợc ném ngay vào cái sọt rác của lớp.
Hu hu hu… Con đƣờng cách mạng nhất định phải cần những dũng sĩ luôn luôn hƣớng về phía trƣớc.
Lúc thể dục giữa giờ, tôi cố ý đợi mọi ngƣời đều bƣớc ra khỏi lớp. Nhìn phải nhìn trái, không hề có động tĩnh gì, tôi nhanh chóng đi đến bàn học của Giang Hựu Thần, nhét mẩu giấy nhắn tin vào trong cặp của cậu ta.
Sau giờ tiếng Anh, mình sẽ đứng ở cầu thang cạnh nhà vệ sinh đợi cậu. Mình có việc muốn hỏi. Nhất định phải đến nhé!
Kí tên: Thái Lăng
Xem ra thắng lợi đã nằm trong tầm tay rồi, tôi tự an ủi mình và thầm chờ đợi tin tốt.
Thế mà…
Đã hết tiết thứ 3 rồi, vẫn không hề có dấu hiệu nào của sự hồi âm…
Hết tiết thứ 4, tôi không kiên nhẫn đƣợc nữa bèn nháy mắt với Giang Hựu Thần, nhƣng cậu ta vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Lẽ nào Hựu không nhận đƣợc mẩu giấy đó?
Khi tôi gần nhƣ không còn tia hi vọng gì nữa thì lại có chuyện bất ngờ xảy ra. Buổi chiều khi tôi đến lớp, phát hiện ra trên bàn mình có một mẩu giấy ghi chữ: “Gửi Thái Lăng”.
Thời gian: 14 giờ 14 phút 14 giây
Địa điểm: Đài phun thứ 4 đếm từ phía bên trái của đài phun nƣớc Kingdom.
Không gặp không về.
Địa điểm thật là vô cùng lãng mạn, thời gian lại vô cùng chính xác. He he… tuyệt! Ôi chúa ơi, cuối cùng ngài cũng không ngủ gật, để con có thể hẹn đƣợc cậu ta! Hu ra! Thái Linh thành công rồi!

14 giờ 14 phút 10 giây.
Ánh nắng mặt trời chói lọi, ấm áp chiếu lên chữ Kingdom phía trƣớc vòi phun nƣớc. Tuy rằng vòi phun nƣớc đã cạn queo, nhƣng mà kiến trúc của nó vô cùng hùng vĩ. Tôi thích thú nhìn cảnh vật bốn phía, một lát nữa thôi Giang Hựu Thần sẽ đến đây! Hà hà hà! Kế hoạch của tôi đã có một bƣớc đi đáng kể rồi!
Để thể hiện thành ý của mình, lúc đó tôi đã đứng ở vòi phun nƣớc thứ 4 ở phía bên trái. Nắng mặt trời của tháng 10 chiếu thẳng lên ngƣời tôi rát nóng. Tôi cứ nhìn chằm chằm về phía trƣớc, trong lòng mình dâng lên một cảm xúc kì lạ. Bốn giây nữa thôi nhất định sẽ có ngƣời xuất hiện!
14 giờ 14 phút 11 giây.
Tôi tháo cái nơ ra trên cổ áo mình ra. Nóng… nóng thật… Thời tiết này… mặt trời… thật làm tôi thở không nổi.
14 giờ 14 phút 12 giây.
Tôi nhíu chân mày lại, nắng mặt trời chói mắt quá! Tôi cố gắng mở ti hí đôi mắt của mình, lo lắng không nhìn thấy Giang Hựu Thần đi qua. Chờ đợi… tôi chờ đợi mọi lúc mọi nơi…
14 giờ 14 phút 13 giây.
Chỉ còn một giây nữa là đến giờ hẹn. Tôi chỉnh đốn lại quần áo của mình, ngẩng đầu ƣỡn ngực tiếp đón “ông thần tài”. Đợi khi “ông ấy” đến, tôi sẽ phất phất tay áo, cung nghinh đón tiếp!
14 giờ 14 phút 14 giây.
Tôi bỗng nhiên có một dự cảm không lành, hình nhƣ có một sức mạnh ghê gớm nào đó bừng lên từ dƣới gót chân, khiến tôi có cảm giác mình đang ngồi trên chiếc giƣờng đệm lò xo, chƣa kịp phản ứng lại đã bị tâng ra ngoài, nhảy một bƣớc dài về phía trƣớc…
Rào rào rào…
Một trận mƣa lớn trong tích tắc đổ ào xuống, cả ngƣời tôi hoàn toàn bị ngập chìm trong cơn mƣa đó! Tôi ngỡ ngàng đứng chôn chân tại chỗ, thấy cả ngƣời mình ƣớt nhƣ chuột lột, đầu rỗng tuếch… Đây có phải là cơn mƣa bóng mây không nhỉ?
- Tôi đến rồi đây.
Xoẹt!
Tôi ngẩng mặt nhìn cột nƣớc đang phun lên trời, một gƣơng mặt vô hồn khiến cho trái tim đang ƣớt sũng của tôi lập tức bị đóng băng thành đá.
Ào… ào… ào…
Cơn mƣa lớn ban nãy bé dần, tôi quay đầu lại nhìn cột nƣớc phía sau lƣng mình thấy nó cũng đang từ từ hạ thấp xuống. Thì ra, ban nãy tôi đứng ngay dƣới vòi phun nƣớc!
14 giờ 14 phút 14 giây. Hóa ra đây là giờ phun nƣớc cố định của khu vực này!
Ôi trời ơi! Tôi lại còn đứng yên ở đó nhƣ một con ngốc nữa chứ, lại còn háo hức chờ đợi sự xuất hiện của Giang Hựu Thần! Tôi đang háo hức chờ đợi sự xuất hiện của một trận phun nƣớc thì có!
- Nói đi, cậu tiếp cận Hựu là có mục đích gì?
- Tôi… tôi… - Tôi vừa ngẩng mặt lên thì đụng phải tia X quang lạnh giá phát ra đôi mắt của Nghiêm Ngôn. Lòng tôi se lại, giọng nói càng lúc càng nhỏ, không thốt ra đƣợc lời nào.
- Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám hãm hại Hựu thì không phải đơn giản để cậu bị ƣớt nhƣ thế này đâu! – Cặp mắt của Nghiêm Ngôn vẫn lạnh tanh, khiến giọt mồ hôi vừa lấm tấm trên trán tôi lập tức đóng băng hết lại.
***
Sự việc ngày hôm qua làm giảm hẳn một nửa sự quyết tâm của tôi… Tôi gắng gƣợng sống hết một ngày, không dám làm liều thêm gì nữa.
Buổi trƣa, tôi thong thả đi bộ trong sân trƣờng, trán nhăn lại. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ xem có những chiêu thức gì “xài” đƣợc nữa…
Đột nhiên, mục tiêu của tôi xuất hiện ở vƣờn hoa ngay trƣớc mặt!
Cái ngƣời đang cúi ngƣời xuống cạnh bông hoa kia không phải là Giang Hựu Thần sao!
Nhìn thấy cậu ta, tim tôi muốn nhảy dựng lên vì sung sƣớng! May lần này tôi không đứng thừ ra nhƣ ngƣời mất hồn nữa, mà nhanh chóng rút từ trong túi mình ra một chiếc máy ảnh đã đƣợc chuẩn bị sẵn.
Một tiếng đồng hồ sau đó…
Tôi bƣớc ra từ bên trong tiệm chụp hình, cƣời tƣơi nhƣ hoa cỏ mùa xuân.
Hà hà… thế mới hiểu câu nói “có công mài sắt có ngày nên kim” mừ. Nhìn tôi lúc này đang nắm chặt tấm hình trong tay là biết liền…
Giang Hựu Thần nhẹ nhàng đỡ lấy một bông hoa, suy nghĩ mông lung…
Giang Hựu Thần đang tưới nước cho đám hoa, vui vẻ rạng rỡ…
Giang Hựu Thần nhặt một bông hoa bị tàn rơi dưới đất, lòng buồn xót thương…
“Quả là tìm mỏi mắt không thấy, khi không tìm thì lại lù lù trƣớc mặt!” Thƣợng đế ban cho tôi một đôi mắt để tôi dùng nó để tìm dấu chân của anh chàng điển trai! Hóa ra Giang Hựu Thần lại yêu thích hoa. Tôi hiểu quá ít về cậu ta. Nhìn vào đống hình này, tôi bỗng cảm thấy tự tin lên hẳn. Chỉ cần tôi quan sát kĩ lƣỡng hơn nhất định sẽ phát hiện ra rất nhiều bí mật của Giang Hựu Thần. Đến lúc đó, chứng sợ con gái của cậu ta sẽ có thuốc giải!
- Tất cả học sinh trong trường chú ý, đề nghị mọi người ngay bây giờ đến núi Tịch Dương tập hợp, hội học sinh có tin quan trọng muốn công bố!
Đang lúc tôi vui đến quên lối về thì loa phóng thanh trong trƣờng bật lên làm tôi giật nảy mình. Tôi đến học trƣờng này gần hai tuần rồi, thế mà chƣa bao giờ nghe thấy loa phóng thanh trong trƣờng hoạt động. Hôm nay là lần đầu tiên phát ra thông báo, tiếng lại to nhƣ thế? Lẽ nào loa phóng thanh của trƣờng British chỉ dùng trong những lần cần tập hợp gấp thôi sao?
Tôi bƣớc ra ngoài nhìn, đập ngay vào mắt là thấy đâu đâu cũng toàn là ngƣời mặc đồng phục trƣờng British. Tất cả có đến trên một ngàn chàng thanh niên điển trai cùng nhau hƣớng về núi Tịch Dƣơng! Một cảnh tƣợng vô cùng hoành tráng! Nếu nhƣ bà bạn Thƣợng Hội và Ngọc Dĩnh nhìn thấy cảnh tƣợng này chắc chắn sẽ ngớ ngƣời ra, thích thú đến chết mất…
- Hội học sinh có chuyện gì nhỉ? Sao lại ầm ĩ thế này?
- Không phải bảo là từ lúc hội trƣởng tiền nhiệm tốt nghiệp thì cái ghế đó vẫn chƣa có ai thay thế sao?
- Không lẽ là có hội trƣởng mới rồi? Sao chúng ta không hề nghe tin gì hết thế nhỉ…

Những ngƣời xung quanh bàn tán cái gì mà tôi hoàn toàn mù tịt vậy… Hội trƣởng hội học sinh? Cái gì mà thiếu với chả đủ… Chóng mặt quá… Kệ nó thôi, một lát nữa rồi cũng biết cả thôi mà.
Tôi lắc đầu phủi hết đám “bụi bẩn” trong não mình, cùng mọi ngƣời tiến về đằng trƣớc…
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy núi Tịch Dƣơng đông ngƣời nhƣ thế. Nghĩ lại chuyện mình phát hiện ra “bí mật” của Giang Hựu Thần vào lúc tan học hôm qua, tôi nhoẻn cƣời một cách vô thức.
Tôi tiếp tục lắc lắc đầu mình, tiếp tục tiến về phía trƣớc cùng mọi ngƣời.
- A!
- A!
Đám ngƣời bỗng rộ lên tiếng kêu thất thanh! Chuyện gì thế nhỉ? Tôi tò mò đến thót tim, kiễng chân lên, ra sức nhoài ngƣời về phía trƣớc để nhìn… Nhƣng mà, tôi vẫn chẳng nhìn thấy đƣợc gì cả…
Vèo, vèo, vèo!
Tôi hạ quyết tâm, dùng tốc độ chạy 50m ngắn của mình, dạt đám ngƣời ra hai bên để lao thẳng về phía trƣớc.
- Oái – Ngay khi tôi háo hức xuyên qua đám ngƣời để chạy về phía trƣớc, bỗng nhìn thấy một việc mà mình không thể tƣởng tƣợng ra đƣợc: Thảm cỏ hoa đẹp đẽ lãng mạn ngày hôm qua, chỉ trong một đêm đã bị ai đó tàn phá không thƣơng tiếc…
Núi Tịch Dƣơng là một trong những cảnh quan nổi tiếng của trƣờng British, bởi vì trên ngọn núi nhỏ nhƣ ngọn đồi này đƣợc trồng các loại thực vật, hoa lá đua nhau nở rực khoe sắc. Ngay cả khi mùa đông giá rét cũng luôn có sức sống, thế mà bây giờ…
- Tại sao lại nhƣ thế này? – Một giọng tuyệt vọng cất lên.
Tôi giật mình ngƣớc đầu nhìn. Giang Hựu Thần đang đứng cách tôi không xa với nét mặt giận dữ không giống với một Giang Hựu Thần hiền lành mọi ngày…
- Ai đã làm chuyện này? – Giang Hựu Thần hét lên…
Cậu ta… cậu ta sao thế nhỉ? Hoàn toàn không phải Giang Hựu Thần mà tôi quen biết!
Ba ngƣời bạn thân đứng cạnh đang giữ chặt cậu ta lại, cứ nhƣ sợ cậu ta sẽ bay mất vậy…
- Hà hà, bạn Giang Hựu Thần hỏi đúng đấy! Việc này rốt cuộc là do ai gây ra? – Giọng nói này vang lên từ một anh chàng điển trai đang đứng trong đám đông, mái tóc màu vàng chiếu sáng gƣơng mặt đầy rất gian xảo. Tuy rằng cậu ta cũng có nét đẹp trai, nhƣng cái mũi diều hâu cao quả thật không gây một chút thiện cảm nào… Tên này nhƣ phát ra luồng tà khí…
Tên này là ai vậy?
- Tôi là trợ lý mới từ nƣớc ngoài về, nhìn thấy cảnh này quả thật khiến ngƣời ta đau xé tim gan… - Ánh mắt cậu ta đột nhiên lóe sáng, nghiêng ngƣời nói với tên hầu cận mập lùn đang đứng bên cạnh. – Đƣa ra đây.
Tên hầu cận mập lùn thích thú lấy ra một cuốn giấy, mở từ từ từ trái sang phải, rồi giơ trƣớc mặt mọi ngƣời…
Đạo tặc hái hóa
 

Cô nàng xui xẻo (10)

Về Đầu Trang 

Trang 1 trong tổng số 1 trang

 Similar topics

-
» Cô nàng xui xẻo ( 5)
» Cô nàng xui xẻo (7)
» Cô nàng xui xẻo (9)

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
9a1 Pro :: Giải trí :: truyện ngắn-
Chuyển đến